Người sống nơi thế gian, tâm trí cần thoáng đạt một chút, được – mất xem nhẹ một chút, mục tiêu giảm xuống một chút, tâm danh lợi ít đi một chút, cân nhắc suy nghĩ vì người khác nhiều hơn một chút. Đây chính là cảnh giới của trí tuệ.
Lòng tham là thứ đáng sợ
nhất, không những chỉ phá hủy, hủy hoại đi những thứ hữu hình, mà còn có thể
làm đảo loạn thế giới nội tâm của bạn, khi đứng trước tâm tham lam còn khiến
lòng tự tôn cùng những nguyên tắc bạn tuân thủ đều có thể sụp đổ.
Ngu si cùng cố chấp, oán
cùng hận, sẽ chỉ làm cho tâm trí quay cuồng, khiến người bất an. Buông xuống
những “có – không”, “đúng – sai”, tâm trí mới có thể thông suốt, nhẹ nhõm tự
nhiên và đẩy xa tâm vô minh ngu si. Thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau có
một niệm, một khi phiền não buông xuống liền sẽ hóa thành tâm bồ đề, suy nghĩ
một khi đã chuyển biến tâm tình liền trở thành bầu trời quang tạnh.
Người biết đủ thường vui,
là một cảnh giới cao đẹp của sinh mệnh, sống trên thế giới này, người cùng
người trong thế gian mỗi ngày đều tồn tại rất nhiều cám dỗ mê hoặc, mọi thứ
chúng ta nhất định phải lần lượt tuần tự mà dần dần tiến lên, lượng sức mà làm,
tất cả mọi sự nắm bắt có độ, sống có chừng có mực.
Tâm trong sạch hết thảy sẽ
minh bạch, tâm vẩn đục hết thảy đều u ám; tâm si hết thảy sẽ mê, tâm ngộ hết
thảy thanh tỏ, tâm là đạo diễn của vở kịch cuộc đời, suy nghĩ là nguồn gốc của
thước phim cảnh đời, hết thảy đều từ tâm tạo thành, căn nguyên đều ở nội tâm,
thế giới là bóng ảnh của tâm người, cảnh giới là biến hóa của tâm người mà tạo
thành.
Đừng mang ánh mắt tổn
thương đi soi nhìn quá khứ, bởi vì dĩ vãng chỉ là dĩ vãng, quá khứ đã đi qua
không thể quay trở về, cách thông minh nhất chính là sống sao cho tốt nhất đối
với hiện tại của bạn. Hiện tại chính là đang nắm giữ ở trong tay của bạn, bạn
phải đường đường chính chính trong cái khí chất nhất loạt mà chào đón tương
lai, mà biến tương lai phía trước trở thành đẹp nhất có thể.
Lắng nghe, lĩnh hội là chìa
khóa khai mở cánh cửa tâm hồn, nếu có người tìm đến bạn để dốc bầu tâm sự, giãi
bày nỗi lòng, bạn nhất định phải nhẫn nại chăm chú, nhập tâm mà lắng nghe, bởi
vì đó là họ tín nhiệm và uỷ thác đối với bạn, sự lắng nghe của bạn cũng là một
sự an ủi, cộng hưởng, cỗ vũ đối với họ.
Thế giới không thiên vị
nặng nhẹ nghiêng về bên này bên kia, bạn không cần thiết phải đi tranh giành
cái gì, cuộc sống chỉ bởi dục vọng trong tâm người làm mê loạn, thì mới nhất
định phải phân thành thứ bậc cao thấp. Không tranh là cảnh giới cao của cuộc
đời. Rất nhiều lúc, giữ vững tầm nhìn của bản thân mình, kỳ thực là một loại
nội hàm và tu dưỡng, cũng là một loại thành thật chất phác và tốt bụng.
Lắng nghe là một dạng tư
thái của cuộc sống, nó là một kiểu đối đãi thân thiết, tin cậy từ tận trong
lòng, là mỹ diệu của giao lưu. Học được lắng nghe là một loại pháp bảo của xử
thế, dù cho bạn cấp bách muốn nói bàn chuyện gì khác, cũng không nên nóng lòng
vội vàng, chăm chỉ mà lắng nghe người khác, đợi đến khi họ dốc bầu tâm sự giãi
bày hết, kiên trì tiếp thêm nữa bạn sẽ có những thu hoạch ngoài ý muốn.
Trên thế giới này, có thể
chân chính cảm thụ được cuộc sống mỹ hảo nhất thì chỉ có 2 kiểu người, đó là
trẻ thơ cùng người già nhìn thông thấu thế sự, lứa tuổi trẻ thơ vô tư là bởi vì
cách nghĩ của trẻ nhỏ rất giản đơn, người lớn tuổi trầm tĩnh an tường là bởi vì
họ đặt mình đứng ở một góc độ khác bên ngoài, và thấu hiểu đạo lý chân thực của
cuộc sống.
Đời người sống trên thế
gian nên cùng thấu ngộ đạo lý nhân sinh: “Cao sơn vô ngữ, thâm thủy vô ba”, tạm
dịch: “Núi cao không lời, nước sâu không có sóng”. Ý nói: Người có cảnh giới
cao, tâm tĩnh thì sẽ không dài dòng, không chấp nhặt hay gợn sóng lăn tăn.
Trên thế giới này chỉ duy
nhất có một điều sẽ không thay đổi, đó chính là thế giới luôn sẽ không ngừng
biến đổi, bạn phải tin vào sức mạnh của thời gian, vì vậy hãy nhanh chóng thoát
mình ra khỏi quá khứ, phóng thích nỗi nhớ, sâu chuỗi đúc kết quá khứ, nhưng
không phải là tối ngày gặm nhấm quá khứ đã trôi qua, rất nhiều thứ của quá khứ
đã không còn có ý nghĩa đối với hiện tại của bạn, bạn hãy ngẩng đầu lên một
chút, để nhìn đường đi gồ ghề trước mặt, và bước những bước đi cho vững chắc,
tiến lên phía trước!
Cũng không cần phải kỳ vọng
quá nhiều, không cần phải giả tưởng, đừng cưỡng cầu, hãy cứ thuận theo tự
nhiên, một điều gì đó nếu như đã chủ định sẽ xảy ra thì nhất định sẽ xảy ra,
chúng ta không thể cải biến thời tiết, nhưng có thể cải biến tâm tình; chúng ta
không thể cải biến dung mạo, nhưng có thể triển hiện dáng vẻ vui cười; chúng ta
không thể khống chế, kiểm soát người khác, nhưng có thể nắm giữ chính mình;
chúng ta không thể biết trước ngày mai, nhưng có thể tận dụng hôm nay; chúng ta
không thể thắng lợi mọi thứ, nhưng có thể tận lực mọi sự.
Vận mệnh hãy tự mình nắm
giữ ở trong tay, ví như hạnh phúc, bạn không hạnh phúc, ai sẽ đồng cảm với nỗi
đau của bạn; ví như kiên cường, bạn không kiên cường ai sẽ thương xót sự yếu
đuối nhút nhát của bạn.
Ví như nỗ lực cố gắng, bạn
không cố gắng, ai sẽ giúp đỡ dìu dắt bạn từ xuất phát điểm đến nơi bạn dừng
lại; ví như trân quý, bạn không quý tiếc, ai sẽ cùng bạn tuổi thanh xuân vùn
vụt phôi phai; ví như kiên trì, bạn không kiên trì, ai sẽ cùng bạn khi tiến khi
lui… Chỉ có tự mình nắm giữ vận mệnh trong tay, mới có thể khiến sinh mệnh của chúng
ta tỏa sáng.
Thân cư ngụ ở nơi xã hội
này có đôi khi cảm giác lực bất tòng tâm, không biết nói lời cho bóng bẩy, dù
là đã không dành cho mình lợi ích riêng nào đó, ngay cả khi đã nỗ lực chăm chỉ
rồi, ngay cả khi cũng khẳng định rằng không có nhiều người tranh giành cướp
công đi nữa, cũng không cách nào thành kiểu người ở trên tầng cao, cũng không
cách nào làm cho hết thảy mọi người đều thích bạn. Nhưng mỗi một lần khi nản
lòng thối chí nhất định xin hãy đừng quên rằng: bạn mặc dù tầm thường, nhưng chân
thật nhất, bạn tuy rằng vì tốt bụng thiện lương mà chịu tổn thương, nhưng cuối
cùng nhất định có thể đạt được hạnh phúc.
Đạm bạc chân thật là đối
với nhân cách của bản thân mình, đối với tôi luyện của tình cảm, là quên đi cả
2 thứ “vật” và “ngã” tại ngay trong rối nhiễu của trần thế, là một loại tường
hòa của nội tâm, cũng là một loại tĩnh lặng thâm sâu, nó là lĩnh hội sâu sắc
của cuộc đời, là cảnh giới cao của nhân sinh; đối diện với hồng trần huyên náo,
đối diện với phồn hoa cám dỗ, dùng một phần bình tĩnh, một phần ung dung đến
đối diện cuộc sống, được mà thản nhiên, mất mà đạm nhiên, ung dung tự tại.
Chúng ta không thể lựa chọn
được sinh mệnh, nhưng chúng ta có thể lựa chọn cách thức sống.
Ban Mai biên dịch